满江红读音参考

mǎn jiāng hóng
满江红

qiān lǐ suān fēng, mào líng kè xián yáng gǔ dào.
千里酸风,茂陵客、咸阳古道。
gōng mén yè mǎ sī wú jī, dōng guān yún xiǎo.
宫门夜、马嘶无迹,东关云晓。
qiān shàng wèi chē jiāng hàn yuè, yì jūn qīng lèi zhī duō shǎo.
牵上魏车将汉月,忆君清泪知多少。
chàng tǔ huā sān shí liù gōng qiáng, qiū fēng niǎo.
怅土花、三十六宫墙,秋风袅。
yì lù lán, tí hén rào.
浥露兰,啼痕绕。
huà lán guì, diāo xiāng zǎo.
画阑桂,雕香早。
biàn tiān hái zhī dào, hé tiān yě lǎo.
便天还知道,和天也老。
dú chū xié pán shuí sòng kè, liú láng líng shàng yān mí cǎo.
独出携盘谁送客,刘郎陵上烟迷草。
qiāo wèi chéng yǐ yuǎn yuè huāng liáng, bō shēng xiǎo.
悄渭城、已远月荒凉,波声小。

刘将孙

刘将孙(1257—?)字尚友,庐陵(今江西吉安)人,刘辰翁之子。尝为延平教官、临江书院山长。事迹见《新元史。刘辰翁传》。有《养吾斋集》四十卷,久佚。《四库总目提要》云:“将孙以文名于宋末,濡染家学,颇习父风,故当时有小须之目。”《彊村丛书》辑有《养吾斋诗馀》一卷。...